Thứ Hai, tháng 5 23, 2011

[Fanfic] Just for one day

Ai cho tôi đôi cánh thiên thần part 3




Title: Just for one day
Author: Phong Nhi
Pairing: YunJae
Disclaimer: They are not belong to me
Lenght: oneshot
Genre: SA, happy ending.
Rating: G
Note: Nếu đây là fic đầu tiên bạn đọc fic của tôi thì xin hãy đọc cái này trước khi đọc fic để tránh khó hiểu.





Just for one day




“Hôm nay trời nóng quá, chắc Jaejoong nãy giờ vẫn chưa ăn uống gì đâu nhỉ” - Yunho lầm bầm trong miệng và đi đến quầy tạp hóa gần công ty mua vài cốc sữa cacao thêm mấy cái bánh. Đưa tay đón lấy chiếc túi rồi trả tiền cho cô chủ quán, anh không quên miễn phí cho cô ấy một nụ cười. Anh biết cô ta mê anh như điếu đổ từ lâu rồi!



“Giám đốc mua cho Jaejoong ạ? Giám đốc sướng thật đấy, có vợ vừa đẹp vừa giỏi giang. Đi đâu ai cũng ngưỡng mộ hai người. Thật là ganh tị quá đi mất.” - cô ta lấy chất giọng yểu điệu đặc trưng của con gái để bắt chuyện với anh.



“Ồ, ra thế! Cảm ơn vì đã khen. Tạm biệt cô, chúc cửa hàng đông khách!” - Yunho chuồn lẹ trước khi cô ta lại được đà lại bắt đầu cái tật nói dai nói dài rồi lại thành nói dại của cổ, anh nghe ngán tận não rồi!



----



“Trước khi tôi đuổi việc cậu thì cậu hãy tranh thủ nói những lời cuối cùng đi”


“Đuổi việc? Tại sao?” - cậu bắt chuyển tử trạng thái bất ngờ sang tức tối và bây giờ lại sang ngạc nhiên vô cùng. Đuổi việc cậu ư? Tâm huyết mà bấy lâu nay cậu tận tụy làm việc ngày đêm để đóng góp cho công ty đều tan thành mây khói chỉ vì hai chữ “đuổi việc” sao?



“Tại sao? Điều đó cậu phải là người biết rõ nhất đấy Jaejoong ạ. Tôi cứ tưởng cậu thật lòng muốn góp sức phát triển công ty nhưng không ngờ...” - nói rồi, ông ta liền quay mặt đi.



“...”



“Từ giờ phút này, cậu không cần đến công ty nữa. Cậu đã bị sa thải” - ông ta buông lời lạnh lùng trước khi đóng sầm cánh cửa để lại pho tượng vẫn đang chưa hiểu hết chuyện gì đã và đang xảy ra. Xung quanh văng vẳng những lời thì thầm này nọ...



“Đáng đời, thế là hêt rồi nhá, ha ha ha...” - một giọng nữ vang lên.



“Đi đi, trở về với tình yêu của cậu đi” - một người khác hùa theo.



“Thế là xong! Cứ tưởng hiền lành, hết lòng ủng hộ công ty, ai mà ngờ sau cái vẻ ngoan hiền đó lại là một con cáo già thủ đoạn vậy chứ?”



“Phải đó, phải đó...ha ha ha...” - căn phòng rộn lên tiếng cười nhạo báng.



Cậu chỉ biết đứng đó, tâm trạng vẫn chưa hết ngỡ ngàng giờ lại phải chịu đựng những lời lẽ cay độc của những người xung quanh. Cậu muốn đi lắm nhưng chân không bước nổi, không hiểu sao nó bỗng dưng dở chứng không chịu nghe lời chủ, cứ đông cứng mà không chịu nhúc nhích. Lòng quặn đau, cậu cố kìm nước mắt để nó không bị rơi ra khỏi đôi mắt đang mọng nước. Tay cậu nắm chặt thành quả đấm, các ngón tay cuộn lại, áp sát vào nhau như thể cậu đang dồn nén tất cả xúc cảm vào hai bàn tay vậy. Đầu óc cậu quay cuồng trong sự choáng váng...Yunho!




--------


“Yoochun, nguy rồi!”



“Chuyện gì mà hấp ta hấp tấp vậy?” - Yoochun hỏi khi nhìn thấy thái độ hớt hải và gương mặt đẫm mồ hôi của Junsu.



“Jaejoong...anh ấy bị đuổi việc rồi!” - Junsu ngập ngừng nửa muốn nói, nửa không muốn. Cậu biết khi nói ra thể nào Yoochun cũng tức giận. Nhưng việc này không thể không nói vì trước sau gì anh cũng biết, lúc đó sẽ càng lớn chuyện hơn thôi.



“Bị đuổi? Ai đuổi? Chẳng phải chồng nó là giám đốc ở đó sao? Chồng đuổi việc vợ ư?” - anh hỏi tỉnh bơ làm gương mặt đang nhăn lại vì lo lắng của Junsu bỗng dưng giãn nở bất thường.



“Anh quên THSK có 2 giám đốc điều hành sao? Yunho chỉ là 1 trong 2 người thôi. Nhưng Jaejoong...anh ấy chắc chắn sốc lắm, em sợ...anh ấy nghĩ quẩn thì gay!”



“Đuổi thì đi, cớ gì lại nghĩ quẩn. Sợ thất nghiệp ư? Người như nó đi đâu chả xin được việc. Với tấm bằng hạng ưu và tính cần cù của nó thì làm sếp người ta còn vô tư nữa chứ nói gì đến làm nhân viên! Công ty nào ngu ngốc mới đuổi việc nó. Rồi nó sẽ ổn thôi, cùng lắm là ở nhà ủ rũ vài ngày rồi sẽ tươi tỉnh lại, bản chất của nó không yếu đuối như em nghĩ đâu.” - anh thở dài thườn thượt khi nghĩ đến gương mặt u sầu của Jaejoong.


--------


“Jaejoong rất thích uống sữa cacao, chắc hẳn em ấy sẽ rất thích thú khi nhận nó. Thể nào cũng ôm chầm lấy mình rồi hôn cái chụt lên má mình cho coi” - anh mỉm cười hạnh phúc. Đang chìm đắm trong viễn cảnh ngọt ngào của hai vợ chồng thì cảnh tượng các nhân viên người nào người nấy hớt hải về lại chỗ ngồi để lại một người đang đứng trơ trơ ngay giữa phòng làm anh cụt cả hứng.



“Người đó...không phải Jaejoong sao?” - anh ngẩn người và lại gần khi nhận ra bóng dáng quen thuộc vẫn đứng như trời trồng đó.



“Jae...em làm gì mà...Jaejoong?” - anh hớt hải nhìn gương mặt thất thần và đôi mắt đỏ au của cậu. Nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt Jaejoong, anh dịu dàng hỏi: “chuyện gì đã xảy ra vậy?”



“...”



“Giám đốc, cậu ấy bị sa thải rồi.” - thấy cậu không nói gì nên một người gần đó trả lời thay cậu.



Anh đã phần nào đoán được những gì đã xảy ra và cũng chẳng gạn hỏi gì hơn. Tựa như đôi cánh thiên thần, vòng tay anh nhẹ ôm lấy thân hình bé nhỏ đang run rẩy của cậu vào lòng. Trong phút chốc, cậu như ngọn lửa đang cháy bập bùng bỗng được ngọn lửa khác tiếp thêm nhiệt lượng để cháy mạnh hơn. Vòng tay ấm áp của anh bao bọc lấy trái tim đang tan chảy của cậu. Cậu ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào bờ vai vững chắc của anh và nương tựa vào đó.



---------



“YunHee à, bình tĩnh đi, nóng vội không giải quyết được gì đâu!” - Joon Ah ra sức ngăn cản quả bom đang chuẩn bị phát nổ.



“Bình tĩnh sao được mà bình tĩnh? Quân khốn nạn! Dám đuổi việc Jaejoong hả? Có giỏi thì đuổi việc bản cô nương đây này. Vô duyên vô cớ, bị người ta đánh trúng tim đen rồi đổ lỗi cho Jaejoong sao? Lũ khốn! Cáo già mà giả nai tơ! Có ngày các ngươi sẽ phải trả giá! Ông già khốn kiếp!” - cô giáng nguyên một cơn hồng thủy lên đầu anh bạn tội nghiệp đang phải chịu trận thay cái ông giám đốc công ty THSK mà mình không hề quen biết.



“Đủ chưa?” - anh ta cau mày.



“Chưa đủ” - cô trả lời lãng xẹt.



“Muốn nói gì thì đi gặp người ta mà nói thẳng, tôi không phải thứ để cô trút giận đâu nhá! À, mà không phải chồng cậu ấy cũng là giám đốc sao? Sao lại không ngăn cản ông già đó?” - Joon Ah tò mò.


“Thằng đó hả? Nó đúng là một tên nhu nhược. Thấy vợ bị đuổi việc mà nó cứ để yên như vậy. Chồng với chả con thế đấy! Tội nghiệp Jaejoong. Nó lúc nào cũng cắn răng chịu đựng một mình. Thể nào bây giờ nó cũng ỉu xìu như cái bánh mì để lâu ngoài không khí cho coi” - cô thở dài não nề.



-------



Tiên đoán của cả Yoochun và YunHee quả không sai. Vẫn biết thật không dễ để đối diện với thực tế xót xa, lòng Jaejoong trĩu nặng và dĩ nhiên trông cậu cũng ủ rũ như người mới bị thất tình.



Yunho đã quay về công ty sau khi đưa cậu về nhà. Sự thật thì cậu chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra để rồi đem lại cho cậu kết cục đầy bất công (theo cậu và những người biết sự thật nghĩ) là bị đuổi việc. Có sai không khi cậu lúc nào cũng toàn tâm toàn ý hết mình vì công việc? Có sai không khi cậu chỉ muốn góp chút sức lực nhỏ nhoi của cậu để giúp công ty ngày một đi lên? Cậu ngồi đó, chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn và rối như tơ vò. Nỗi sợ hãi đang dần xâm chiếm đầu óc và bóp méo nhận thức của cậu. Cậu quay cuồng trong hàng trăm câu hỏi không lời giải đáp và thiếp đi trong một giấc mơ ảm đạm. 




[7h00 PM]



“Anh thật không ngờ em lại như vậy!”



Bị giọng nói bất ngờ của anh làm cậu tỉnh cả ngủ. Cậu đưa tay dụi dụi mắt nhìn anh: “Em sao?”



“Sao em lại có thể nói những lời lố bịch như vậy chứ? Em xúc phạm giám độc Lim và tất cả các quản lý của công ty, gặp ai em cũng xúc phạm họ. Anh không ngờ em lại nông nổ đến vậy. Bản thân em cũng là một quản lý nhưng sao em lại có thể nói những lời đó? Em làm anh thất vọng quá.” - anh quay lưng, tránh đối diện với Jaejoong.



“Em...em xúc phạm ông Lim và mọi người sao? Em nông nổ sao? Em làm anh thất vọng? Thì ra anh nghĩ như vậy...” - cậu ngậm ngùi một lát rồi lại tiếp - “Em không muốn nói nhiều, em chỉ nói với anh là: em không biết gì hết, thậm chí là khi em vừa mới trở lại công ty sau khi vừa đi ra ngoài đã bị ông Lim đuổi việc. Em hoàn toàn không biêt chuyện gì đã xảy ra trong hơn 15’ em rời khỏi công ty. Em không biết, không biết gì cả” - cậu ôm lấy đầu và bắt đầu khóc.



“Em bảo em không biết? Thế sao mọi người ai ai cũng bảo em xúc phạm họ và giám đốc Lim? Họ bảo thấy em viết những dòng chửi rủa mọi người ngay trên trang web chính thức của công ty. Nếu những câu đó không bị xóa, anh đã mở lên cho em xem rồi!” - anh bực dọc khi thấy cậu cứ cứng đầu phủ nhận như vậy.



“Anh nói gì? Em chỉ lên web của công ty để làm việc theo phân công, làm gì có chuyện nói năng xằng bậy trên đó? Anh...anh hiểu nhầm rồi. Không phải...không phải em...” - cậu bắt đầu nức nở. Lòng cậu xốn xang không tả, tai cậu như ù đi. Đúng vậy, cậu ước mình mất đi thính giác để khỏi phải nghe những lời nói trong mơ cậu cũng không dám nghĩ đến này. Những lời này thoát ra từ miệng chồng cậu thật sao?



“Không, rõ ràng là tên của em, rõ ràng là cái tên Kim Jaejoong. Nếu em không tin, em có thể hỏi mọi người. Lần này em sai rồi, em nên đi xin lỗi họ đi, Jaejoong à.”



“Không phải em...không phải...Yunho...xin hãy tin em. Em không biết gì hết. Em ra khỏi công ty hơn 15’ sau đó trở về thì ông Kang bỗng dưng đuổi việc em. Trong thời gian đó em không hề lên web chửi rủa ai cả...xin anh...tin em đi, Yunho” - giọng cậu đứt quãng vì tiếng nấc.



“Thật không?” - anh hỏi. Lời nói nhẹ như gió nhưng cũng thật vô tình, như con dao cắm sâu vào trái tim của cậu. Là anh không hề tin tưởng cậu, những câu đối thoại ban nãy đã nói lên tất cả. Chồng cậu không tin cậu, mọi người cũng vậy. Ai cũng nghĩ xấu cho cậu. Cậu đang phải chịu đựng nỗi đau dằn xé tâm can mà không phải ai cũng chịu được. Cậu cảm thấy vạn vất xung quanh đều xụp đổ trong nháy mắt. Cậu đau đớn nhìn anh và lả đi trong dòng nước mắt vương đầy gương mặt.



Thật xót xa...

Thật cay đắng...

Thật nghiệt ngã...

Thật trớ trêu...

Thật nực cười...



Chỉ trong một ngày, cậu đã mất tất cả. Sao lại trở nên như thế? Tại sao khiến cho cậu nên nông nỗi này? Tại sao không tin cậu, tại sao không nhìn vào trái tim cậu đang chảy máu, tại sao không nhìn vào đôi mắt vô hồn của cậu?



Nước mắt rơi...Từng giọt nước nóng bòng lăn dài trên làn da trắng nõn dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Từng giọt...từng giọt cứ lặng lẽ rơi...Có giọt nào rơi vào tim anh không?



...



"Không phải....không phải mà...Yunho...không...YUNHO AH!!!!!"



Cậu bật dậy, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cao, trên khóe mắt cậu vẫn còn vương lại dấu vết của dòng nước mắt.



Đớn đau...Căm phẫn...



Cậu nhìn quanh, không thấy anh đâu. Đồng hồ đã điểm hơn tám giờ. Cậu hớt hải lao xuống giường và chạy nhanh vào phòng tắm.



“Chết rồi, sao Yunho không gọi mình dậy? Trễ giờ...” - cậu bỗng ngưng bặt khi kí ức của hôm qua đột ngột ùa về trong phút chốc làm cậu ngỡ ngàng. Cậu im bặt, đôi mắt cậu hướng về một nơi nào đó xa xăm. Trái tim cậu bỗng dưng thắt lại làm cậu ngã xuống. Cậu ôm lấy ngực trái và đấm thình thịch vào đó.



Kaze ni yureugoku kono hikari
Table ni noseta tea for two
Boku wa sofa ni yoko ni natte
Kimi wo mitsumeteiru....”



Cậu cố lê người ra khỏi phòng tắm và lấy chiếc điện thoại trên bàn. Tay vẫn bấu chặt lấy lồng ngực đang nhói đau từng hồi.



“Alo?”



“Jaejoong, cậu ổn chứ?” - đầu dây bên kia vọng lại một giọng nữ.



“Tớ...ổn” - cậu thở ra đầy mệt nhọc.



“Nghe giọng cậu thì chả ổn tí nào cả. Cậu sao vậy? Không được khỏe hả? Yunho đâu?”



“Tớ không sao thật mà. Yunho đi làm rồi”



“Haizzz...khổ thân cậu. Thôi, cố lên, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả. Mà nhắc đến lại thấy bực mình thằng cha Lim. Ông ta cũng chẳng vừa gì đâu, ỉ đông hiếp yếu, ỉ có chức vụ cao mà bắt nạt người ta đây mà. Thấy ghét!”



“Đừng nhắc lại nữa. Tớ mệt quá, cúp máy nhé.”



“Mệt mà bảo không sao, hứ! Mà Jaejoong này, cố lên! Nếu mệt mỏi, nếu chán nản, hãy tìm đến người bạn này. Đừng quên là tớ luôn ở bên cậu, Jaejoong!” 



“Ừ, cảm ơn cậu, YunHee”



Cụp.



Cậu cười.



Nực cười thật! Chồng cậu thì mặc cho cậu có van nài thế nào đi nữa cũng không chịu tin lời cậu. Còn bạn cậu, không cần cậu nói cũng hiểu, cảm thông và động viên cậu. Tại sao con người cậu luôn mong chờ được yêu thương nhất thì luôn đem lại đau đớn cho cậu? Mà tình yêu cũng thật lạ, nhiều khi cậu cũng lấy làm ngạc nhiên không hiểu tại sao anh đã cư xử với cậu lạnh lùng như thế nhưng cậu vẫn cứ nuôi trong lòng một tình yêu đẹp đẽ và một niềm hy vọng mơ hồ đối với anh. Cậu lại cười, một nụ cười cay đắng chan hòa với một vị mặn chát. Có phải muối đấy không? Cậu dường như vỡ tan trong nỗi tuyệt vọng vô vàn.



Yêu anh, tôi biết rằng sẽ phải đau khổ

Nhưng tại sao tôi vẫn yêu

Một tình yêu mù quáng không lối thoát

Tôi chỉ biết yêu anh đến vô vọng...



--------



“Cậu nói thật chứ, Yunho?” - ông Lim đảo mắt một vòng rồi lại nhìn anh.



“Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tối qua Jaejoong đã nói như vậy. Nhìn thái độ của em ấy có vẻ như đó là sự thật. Em tin Jaejoong!” - anh quả quyết.



“Việc lần này...phải điều tra rõ mới được. Cậu giúp tôi chứ?”



“Vâng, dĩ nhiên rồi!” - mắt anh sáng rực.



Hai người bắt đầu tiến hành “cuộc điều tra bí mật”. Yunho chịu trách nhiệm về phần kĩ thuật trên mạng còn ông Lim chịu trách nhiệm về phần điều tra trên thực tế.



Thời gian truy cập của cậu hôm qua là từ 14h28 đến 15h01 trong khi đó ông Lim bảo cậu ra ngoài vào khoảng thời gian từ 14h12 đến 14h30. Vậy là vẫn còn nửa tiếng đồng hồ nằm trong thời gian khả nghi. Yunho tiếp tục điều tra về những mẩu tin nhắn của cái tài khoản tên “Kim Jaejoong” để lại, tất cả có 7 mẩu tin. Tin nhắn đầu tiên là lúc 14h30, tin thứ hai là 14h32, tin thứ ba là 14h33...tin cuối cùng là...14h34. Và đây cũng là mẩu tin khiến ông Lim và mọi người đều muốn tìm cậu tính sổ vì tính t*c t*u của nó. Jaejoong về lúc 14h30, vậy vẫn có khả năng trong vòng 4’ đó, cậu có thể gửi được tin nhắn đó.



“Giờ tính sao đây? Vẫn còn thừa 4’ cơ mà!” - ông Lim vuốt cằm.



“Em nghĩ Jaejoong không gửi mẫu tin đó đâu ạ.” - anh nói, giọng chắc nịch.



“Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của cậu. Nhưng giờ cũng rõ rồi, một trong hai người đó, tôi sẽ đuổi việc 1 người. Hãy để Jaejoong lựa chọn đi.” - ông Lim khoát tay.



...



“Hả?” - Jaejoong trố mắt nhìn anh.



“Em sẽ ở lại chứ?” - anh nắm tay cậu.



“Em...em...hãy để em suy nghĩ một ngày, chỉ một ngày thôi!” - cậu lưỡng lự. Cậu thật sự rất bất ngờ, mọi chuyện diễn ra quá nhanh và khiến cậu không thể kiểm soát nổi. Anh cứ xuay cậu vèo vèo từ chuyện này sang chuyện khác rồi đột ngột phanh lại làm cậu ngã nhào ra phía trước.



Thật cậu không thể lường trước được chuyện này. Nó quá đột ngột và bất ngờ. Nhưng cậu vẫn tin rằng, YunHee cũng chỉ vì cậu. Có thể cô ấy bức xúc khi thấy bạn mình cũng đang lâm vào hoàn cảnh tương tự mình trước đây và dĩ nhiên là cũng bức xúc thay cho cậu. Không cần nói cũng biết, YunHee và Jaejoong luôn có cùng suy nghĩ, cách ăn nói cũng gần giống nhau, hai người lại rất thân thiết với nhau, đã thế hai người còn dùng chung tài khoản trên website của công ty nên việc phân biệt một trong hai trong thế giới ảo rất khó. Nhầm lẫn hoàn toàn có thể xảy ra. Và cậu vẫn đinh ninh rằng YunHee không xấu như mọi người nghĩ, cô ấy làm vậy là vì cậu, thế thôi!



Làm sao đây? Bắt cậu lựa chọn một trong hai? Hoặc là cậu bị sa thải, hoặc là YunHee bị sa thải? Bắt cậu làm việc này thì thà bắt cậu đi phục dịch hai tháng cho người ta còn hơn. YunHee biết chuyện thể nào cũng bảo cậu ở lại và để cô ấy đi cho mà xem. Cô ấy luôn sẵn sàng ra đi và thậm chí là còn mong được “thoát xác” khỏi cái công ty đó. YunHee sang làm việc ở THSK cũng chỉ vì cậu rủ rê mà thôi. Đã thế cô ấy còn không có thiện cảm với công ty và đặc biệt là ông Lim. Bây giờ có cơ hội thoát khỏi cái nơi đó, cô ấy còn mừng nữa là đằng khác.



Nhưng YunHee đi, để cậu ở lại, cậu có cảm giác như cậu nợ YunHee vậy. Hay nói cách khác là vì cậu mà YunHee bị sa thải! Nếu thế thì cậu còn mặt mũi đâu mà đối diện với cô ấy, và hơn hết là với chính mình?



“Jaejoong!” - tiếng gọi giật của anh kéo cậu về với thực tại sau một hồi mải suy nghĩ lan man - “Anh nghĩ em không cần suy nghĩ đâu. Cô ta xứng đáng bị đuổi khỏi công ty. Nghe anh, em cứ ở lại THSK đi.”



“Yunho, em...nhưng mọi người...” - cậu nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng.



Anh thở ra: “Phải rồi. Vẫn chưa thể giải thích cho mọi người được. Họ rất cố chấp và khó thuyết phục. Trước mắt em cứ ở nhà đi, đợi mọi chuyện tạm lắng rồi em hẵng đi làm lại. À, hiện tại chưa có ai thay thế chỗ trống của em nên anh phải anh còn phải làm thêm phần việc của em nữa.”



“Đế đấy! Em sẽ âm thầm giải quyết mọi việc ở nhà. Dù sao công ty mình cũng là kinh doanh trên mạng nên em làm việc ở nhà cũng không sao cả.”



“Nhưng tài khoản của em bị khóa rồi.”



“Thế anh cho em mật khẩu, em sẽ lấy tài khoản của anh. Yên tâm, em không phá đâu” - ánh mắt cậu chuyển từ lo lắng sang hồi hộp.



“Sao em phải sợ em phá chứ. Dùng chung tài khoản của anh cũng không sao. Em cứ tự nhiên. Chúng-ta-vốn-dĩ-là-một mà!” - anh dịu dàng nắm tay cậu.



Chúng ta vốn dĩ là một!



“Phải rồi” - cậu cười - “Two become one!”



“Em vẫn còn nhớ câu nói đó ư? Cứ tưởng em mải làm mà quên mất nữa chứ!” - anh ngạc nhiên nhìn cậu.



“Sao lại quên được. Biết em chăm chỉ làm việc sao còn không ngăn cản người ta đuổi việc em hả giám đốc Jung?” - cậu chun mũi, nửa đùa nửa thật.



“Anh xin lỗi Joongie, anh biết lỗi rồi. Bây giờ mình đi ngủ nhé, nhé~” - anh choàng tay ôm cậu vào lòng.



------


[Ông Lim, tôi đã quyết định rồi. Ông hãy đuổi việc cả tôi và YunHee đi, YunHee không có lỗi. Lỗi là do tôi. Xin ông đừng truy cứu cô ấy nữa]



[Thật tình bây giờ tôi cũng không biết nói gì hơn. Nhưng nếu đó là quyết định của cậu, tôi sẽ đồng ý]



[Cảm ơn ông]



Quả nhiên, Jaejoong...Em chấp nhận hy sinh tâm huyết bấy lâu nay của em chỉ vì cô ta ư? Cô ta quan trọng với em đến thế sao? Anh đã bảo em hãy ở lại nhưng sao em vẫn đi? Jaejoong, em xem thường anh đến thế ư? Cô ta là một con người hèn hạ, cô ta không xứng đáng để em hy sinh vì cô ta! Jaejoong, sao em luôn làm anh thất vọng?



Anh bật người nhưng sao sống mũi lại cay xè, bức bối đến khó thở.



Yunho trở về nhà trong tâm trạng thẫn thờ. Jaejoong chạy đến ôm lấy anh và hí hửng khoe: “Anh à, hôm nay em vừa giúp công ty kí thêm được một hợp đồng đấy”



Ôi Jaejoong...tôi yêu em. Tôi không thể chấp nhận nổi sự thật cay đắng này. Đã bao lần em đối xử quá tốt với cô ta và bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ của anh. Có em trong vòng tay nhưng sao tôi thấy em quá đỗi xa vời. Tôi đã không thể nói gì với em mặc dù tôi vô cùng đau khổ khi trông thấy vẻ hớn hở đó của em. Em vui mừng khi được giải thoát lắm phải không? Chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt em, tôi bỗng cảm thấy bồi hồi, xao xuyến lạ lùng chẳng khác nào tôi đang đứng trước một con người khác. Đúng là lạ lùng, bởi tôi không chắc rằng người đang đứng trước mắt mình có còn là Jaejoong của 3 năm về trước hay không.



“Anh sao vậy? Nhìn mặt anh xanh xao quá. Anh ốm hả?” - cậu đưa tay lên sờ trán anh.



Anh nắm lấy bàn tay cậu và hạ xuống ngực trái, “anh không ốm ở đó. Anh bị ốm ở đây, ở con tim anh.” - anh nhìn cậu đắm đuối. Anh không nhìn cậu bằng mắt, anh dùng cả tâm hồn thay cho đôi mắt để nhìn cậu.



“Yunho...”



Ôi Yunho...em yêu anh. Có lẽ anh đã biết em xin nghỉ trong khi anh lại muốn em ở lại. Xin lỗi anh nhưng em không thể trở lại nơi đó. Nơi đó vỗn dĩ không thuộc về em và ngược lại. Tha lỗi cho em nhưng em không thể làm gì hơn. Phải chăng anh đang thất vọng về em? Yunho, liệu tình yêu của chúng ta có phải là một sai lầm?



“Yunho, xin lỗi anh. Nhưng anh biết rồi đấy. Em đã đánh mất niềm tin ở mọi người. Em không thể quay lại THSK mặc dù đó là tâm huyết của em suốt mấy năm nay. Nhưng những ngày tháng vừa qua, mỗi lần bước chân vào công ty em lại thấy căng thẳng và ngột ngạt. Nếu cứ tiếp tục, em e là em sẽ không chịu đựng nổi nữa anh ạ.”



“Nếu em chọn cách giải thoát để chấm dứt tất cả thì em cứ việc.”



“Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đi tìm công việc mới. Em muốn bắt đầu lại từ đầu. Trong thời gian rảnh rỗi, em vẫn sẽ âm thầm giúp công ty.”



Trong một thoáng, anh cảm thấy hụt hẫng như đang rơi xuống một hố thẳm sâu hút với tốc độ chóng mặt, không sao cưỡng được - “Được thôi, nếu em muốn.” - anh buông tay.



Không buồn bã, không khổ đau, không một cảm giác gì rõ rệt, cậu thấy mình đang bước đi trên những cụm mây trắng nõn đuổi theo anh. Yunho đi phía trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn cậu với ánh mắt đượm buồn. Nhưng dù cậu cố hết sức chạy theo vẫn không làm sao đuổi kịp anh. Khoảng cách giữa hai đứa mỗi ngày một xa vời.



Nhưng cứ chùn bước thế này không phải là cách giải quyết. Yunho, rồi một ngày nào đó em sẽ đuổi kịp anh. Trên một đám mây nào đó, anh đã quỵ ngã mà không kịp chờ em đến? Phải mạnh mẽ lên, yếu đuối không phải bản chất của tôi.



“Yunho! Sao phải chọn cách đau khổ để sống? Dĩ vãng là quá khứ. Quá khứ là những chuyện đã qua. Sao ta cứ phải bị ám ảnh bởi nó trong cuộc sống hiện tại? Hai ta không thể bỏ qua mọi chuyện để làm lại từ đầu sao?” - ánh mắt cậu xoáy thẳng vào mắt anh.



Bỗng dưng anh bâng khuâng tự hỏi, rằng không biết trong vô vàn những kỷ niệm tươi đẹp ngày xưa, đối với Jaejoong bây giờ có còn một chút gì để nhớ hay không. Sao cậu nhắc đến hai từ “bỏ qua” lại dễ dàng đến vậy?



“Bỏ qua tất cả sao?” - anh nhíu mày.



“Không phải tất cả, chỉ là những chuyện không vui. Đừng làm không khí thêm căng thẳng nữa.” - cậu đặt tay lên vai anh, có vẻ như cậu đang rất nghiêm túc. Sao lúc này trông cậu giống như một người chồng chững chạc đang cố khuyên bảo vợ trong khi anh lại là con người cố chấp không chịu nghe lời người khác đến vậy?



Anh bỗng thấy hơi sượng trước một Jaejoong như vậy rồi cắn chặt môi và khẽ gật đầu. Cậu mỉm cười. Trông Yunho bây giờ chẳng khác gì một đứa con nít cả.




...





Hai tuần sau. Thời gian chuyển dời...



Jaejoong đã xin được việc ở công ty thiết kế KK. Những lúc ở nhà, cậu vẫn chăm chỉ...dùng tài khoản của Yunho để giúp việc cho công ty THSK. Và cũng nhờ vợ chồng YunJae mà chỉ trong vòng 2 tuần, công ty đã thu về hơn 500.000$ với hơn 6 bản hợp đồng được kí kết.



---------Jaejoong’s POV-----------



Thời gian qua tôi đã cố gắng rất nhiều gìn giữ hạnh phúc cho chính mình và cho cả anh. Có vẻ như anh cũng không hoàn toàn thay đổi hẳn nhưng ít nhất cũng có tiến bộ so với trước đó. Nhưng “một ít” đó cũng đã quá đủ để tôi thấy mãn nguyện. Tôi sẽ mãi trân trọng hạnh phúc nhỏ nhoi này mãi mãi.



Tôi đã tìm được công việc mới. Tuy nhân viên thiết kế là lĩnh vực mới mà tôi chưa bao giờ thử sức nhưng tôi sẽ cố gắng để không làm mọi người thất vọng.


Thời gian và nỗi lo toan cuộc sống đã phủ những lớp bụi mờ lên trí nhớ ngày càng chậm chạp của tôi. Riêng hình ảnh của anh vẫn luôn tỏa sáng, rực rỡ và dịu dàng, không gì che khuất nổi. Tôi yêu anh, Yunho của tôi.



-----------------End Jaejoong’s POV--------










============End==============

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét