Chủ Nhật, tháng 5 08, 2011

110507 Kang's diary

110507



Hôm nay, một ngày thanh bình nhất mà tôi đã trải qua kể từ lần cuối cùng là cách đây hơn nửa năm. Ngày thứ bảy, bình yên, xen đôi chút hạnh phúc, đôi chút thất vọng, và đôi chút mong chờ.



Chiều nay phát điểm thi, thất vọng! Những môn mình trông chờ nhất lại điểm thấp hơn mình tưởng. Lúc phát bài lý, hóa, văn và Anh mình cứ tưởng là nhìn nhầm số, mình làm bài rất tốt nhưng sao điểm nó lại thấp đến vậy? Chán nản!



Nhưng may mắn thay, điểm lý mình đã quá đủ để cứu vãn mình khỏi nguy cơ “lịch sử lập lại”, và cả môn văn cũng vậy. Nhưng môn Anh thì...



Bây giờ chỉ còn lại môn toán, môn quyết định số phận của mình trong cả năm học này! Cái vị trí no1 của mình đang bị lung lay, đứa đang xếp no2 (có lẽ là tạm thời) lúc này điểm cao lắm, vs lại học kì này bỗng dưng nó bứt phá, điểm nó cũng sàn sàn vs mình. Nói đúng hơn là còn cao hơn trong một vài môn ấy chứ. Đường đường là học sinh đứng đầu lớp mà lại bị mang tiếng là HSTB suốt cả học kì chỉ vì môn lý làm mình thấy tự kỉ, học kì 2 này rồi sẽ ra sao? Chỉ còn trông chờ mỗi điểm toán nữa thôi. Ôi! Pray for me~~~~~~



----



Cuối tiết bốn, con bạn mình cầm quyển sách đến ngồi cạnh mình và bảo mình nằm xuống bàn nó đọc cho mà nghe. Lúc đầu mình thấy hơi “khùng” nhưng rồi cũng nằm yên, nhắm mắt lại và nghe nó đọc.



Giọng đọc của nó tuy không hay, không nhẹ nhàng nhưng nghe nó đọc mình cảm thấy “thích thích”. Cảm giác nhắm mắt lại và lắng tai nghe nó đọc đều đều hết mẩu chuyện này sang mẩu chuyện khác làm mình thấy thoải mái. Tuy không mấy chú ý đến những gì nó đọc nhưng khi nhắm mắt lại, mình suy nghĩ về những chuyện đã và đang diễn ra, về những gì mình đã làm và nên làm. Và mình đã chọn cho mình một hướng đi mới. Giọng nó vẫn vang lên đều đều không ngừng nghỉ làm tôi có cảm giác “buồn ngủ”!




Tối về nhà, mình chơi đánh bài cùng ba mẹ và bà chị. Đã lâu rồi cả nhà mình không cùng ngồi chơi như thế này. Cảm giác được cười nói vui vẻ bên những người thân như thế thật hạnh phúc và nó đã phần nào giải tỏa được những phiền muộn của bản thân trong thời gian qua, dù biết điều đó chỉ là tạm thời nhưng mình vẫn muốn giây phút này sẽ kéo dài vô tận. Tham lam quá phải không?




------




Empty chap 2 mình đã viết xong! Bây giờ mình mới biêt, khi biết ya sẽ bị kích thích gấp mấy lần khi đọc ya nữa >”<. Viết ya khó, nhưng mình viết bằng mọi cảm xúc thật của mình nên nó ngắn tí, tuy không hài lòng lắm nhưng lần đầu viết ya, viết như vậy chắc cũng khá lắm rồi *tự sướng*.



Còn một điều nữa, dành cho những người đã đọc fic của tôi. Đừng bao giờ chờ fic end rồi đảo ngược nó để đọc. Nếu làm như vậy, bạn sẽ không bao giờ tìm được cái cốt lõi của fic mà tôi muốn gửi gắm. Nếu làm vậy, thà tôi viết xuôi dòng thời gian như bao fic khác có phải dễ dàng hơn không? Việc gì phải nặn óc để cố viết sao cho hợp logic vs một fic viết ngược dòng thời gian cơ chứ? Tôi nói vậy cũng chỉ vì đã có trường hợp đó xảy ra. Hãy thử thả mình theo fic, hãy thử cảm nhận một phong cách mới trong fanfic. Tôi dám đảm bảo rằng, bạn sẽ không thất vọng vì đã theo tôi suốt chặng đường hoàn thành short series đầu tay của tôi. Cảm ơn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét