Chủ Nhật, tháng 5 08, 2011

[Fanfic] Empty - chap 2

Ai cho tôi đôi cánh thiên thần? - Part 2



Empty




Chap 2:



Bịch!




Bị tiếng động bất ngờ làm tỉnh giấc, tôi mới ý thức được những gì đang diễn ra trước mắt. Eun Hye đang hôn tôi...




“Không!” - tôi bất ngờ đẩy em ra và quay người lại. Tôi bị một vòng tay quấn lấy không rời. Đừng làm thế Eun Hye à, em có biết hành động của em lúc này làm anh buồn lắm không? Xin lỗi em nhưng người anh yêu là Jaejoong. Anh không thể yêu ai khác nữa rồi.




“Xin anh...Yunho! Đừng đi, đừng bỏ em..” - giọng em bắt đầu nghẹn ngào. Em khóc ư? Người nên khóc là tôi mới phải chứ!




“Là anh bỏ em hay là em bỏ rơi anh?” - tôi bỗng dưng đanh giọng khi nhắc đến chuyện này. Phải, trước đây tôi đã từng yêu em, yêu một cách say đắm. Nhưng từ lúc em bỏ tôi mà đi, tôi cảm thấy mình bị tổn thương và nhận thấy cuộc sống này thật nhạt nhẽo. Và cũng nhờ đó, tôi đã tìm đến Jaejoong, gặp em, và yêu em. Eun Hye, đừng trách tôi phụ bạc. Em không có quyền đó vì em là người đã phụ tình tôi trước!




“Em xin lỗi, em biết mình đã sai...nhưng xin anh...cho em một cơ hội...chẳng phải, anh vẫn còn yêu em đấy sao?”




“Không! xin lỗi em, nhưng người-anh-yêu-là-Jaejoong! Anh đã không còn yêu em từ lúc em sang Nhật rồi. Từng hoang tưởng nữa, hãy để anh đi.” - tôi buông tay cô ấy và chạy. Được vài bước, tôi phát hiện một người đang nằm bất động trên bãi cỏ. Tôi lại gần...Jaejoong?




[2h50]




Tôi vắt khăn và lau người cho em. Em vẫn bất tỉnh. Lúc tôi phát hiện em, trên gương mặt em vương đầy nước mắt. Em gục ngã, người em mềm nhũn, không còn tí sức lực, đôi chân em sưng phồng và đỏ rộp. Là em đã đi tìm tôi sao? Em chứng kiến cuộc nói chuyện giữa tôi và Eun Hye nên khóc sao? Sao tôi luôn làm tổn thương người mình yêu thế này?!




Tôi lau mặt cho em. Gương mặt em nhợt nhạt, không còn chút sức sống. Trông em lúc này cứ như người bị bệnh tiểu hàn đang nằm liệt giường vậy. Ngón tay tôi lướt nhẹ trên bờ môi em, bờ môi anh đào đáng yêu ngày nào giờ đây cũng trở nên tái nhợt. Tôi hôn nhẹ lên môi em...Xin lỗi, và anh yêu em!







-----------





[8h23]




Tôi trở mình, khắp người tôi đau ê ẩm. Giật mình tỉnh giấc, tôi thất thần nhìn xung quanh, Đây không phải là nhà mình sao?



Hơi ngỡ ngàng trong phút chốc nhưng tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Anh đã đưa tôi về. Một chiếc khăn ẩm rớt xuống người tôi, khăn ẩm ư? Tôi chậm chạp cầm nó và lại đặt lên trán mình. Tôi không thể lại khóc lóc như một đứa con gái nhưng cái đau đớn âm ỉ trong tôi làm tôi thật sự muốn khóc. Nhưng nước mắt không rơi! Phải chăng nó đã khô cạn và không thể tiết ra dù chỉ một giọt nữa?




How can my heart know about love?

Does it to know the pain love?

Even if I want to go

But to me, you are so far





Một cách mệt mỏi, tôi bước từng bước một xuống nhà. Trống vắng! Giờ này chắc anh đã đi làm rồi. Trên bàn ăn đã đặt sẵn khay thức ăn được che đậy cẩn thận, bên cạnh còn có tờ giấy nhỏ với chữ viết nguệch ngoạc của ai đó “Người đang ốm thì không được bỏ bữa đâu đấy. Anh đã gọi điện cho giám đốc của KK xin phép cho em nghỉ hôm nay rồi”




Mơ hồ quá, đôi lúc tôi chẳng biết đâu là thật, đâu là dối trá. Cũng như tình yêu của tôi với anh, là thật hay là ảo? Là yêu nhưng sao lại luôn khiến nhau đau khổ? Tôi muốn rời khỏi đây, không phải để trốn chạy, mà tôi muốn thời gian sẽ xoa dịu những vết cắt đau nhói trong trái tim tôi và anh ... Rồi mọi chuyện sẽ qua, sẽ qua rất nhanh thôi ...




*Junsu ah, đặt cho anh vé máy bay đi Chungnam bây giờ nhé, chuyến bay gần nhất có thể càng tốt*




...





*Đã xong. Chuyến bay đi Chungnam khởi hành lúc 6h15 ngày mai. Sáng mai em sẽ đi mua vé cho anh. Nhưng anh về quê có việc gì vậy?*




...




*Anh muốn ra đi một thời gian, anh mệt mỏi quá rồi, anh không thể tiếp tục sống ở đây được nữa. Thôi, em làm việc tốt nhé. Nice day!!*




Vậy là chỉ còn hôm nay thôi. Tôi không biết ngày mai rồi sẽ ra sao, nhưng tôi không muốn nghĩ mãi về quá khứ, tôi muốn trân trọng hiện tại và tương lai. Tình yêu của tôi và anh sẽ được cất giấu tận đáy trái tim của mình ... Mãi mãi ... một tình yêu đẹp...




Đồng hồ vẫn điểm nhịp không ngừng. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua mà tôi không hề hay biết. Đêm nay, chỉ đêm nay thôi, hãy để em để lại trong anh một kỉ niệm của riêng hai ta.




Hôm nay, lại một ngày nắng đẹp!




--------




Quán cafe Angel




“Không phải đang trong giờ làm việc sao? Sao rảnh rỗi ra đây gặp tớ vậy?”




“Yo~ chẳng phải cậu cũng đang trong giờ làm sao? Trốn làm hay sao mà ăn mặc thế kia hả?”




“Hôm nay Yunho xin cho tớ nghỉ, tớ muốn nghỉ ngơi.”




“Ốm sao? Nhìn chả giống người ốm tí nào! Tính trốn việc thì nói thằng đi” - YunHee khua khua tay liên tục trước mặt tôi.




“Tùy cậu, nghĩ sao cũng được. Nhưng tự nhiên gọi tớ ra đây làm gì vậy?” - tôi khuấy đều đường trong cốc cafe một cách chán nản.




“Nhớ!”




“Đừng giỡn kiểu đó.” - tôi thở hắt ra, thật tình tôi không thích kiểu đùa này của cô bạn tôi tí nào. Người ngoài nhìn vào chắc họ cũng tưởng chúng tôi là một cặp!




“Mấy hôm nay thấy cậu bất thần lắm, tối qua nói chuyện nghe cậu cười cũng thật gượng gạo. Hai người vẫn đang cãi nhau đấy à?”




“Không có, cãi đâu mà cãi. Từ khi kết hôn đến giờ tớ với anh ấy chưa bao giờ cãi nhau. Anh ấy...luôn nhường nhìn tớ” - những từ cuối cùng tôi bỗng giảm âm lượng nhưng cũng đủ để ai đó nghe thấy.




“Ờ...ờ...cứ cho là thế. Bây giờ cậu tính sao? Có cần tớ ra mặt giải thích hộ không?”




“Không cần đâu! Tớ đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.”




“Bằng cách nào?” - YunHee nhìn tôi với ánh mắt tò mò và hiếu kì chờ đợi câu trả lời. .




“Tớ sẽ đi. Cậu biết đấy, chia tay không hẳn là kết thúc. Nó mở ra một cánh cửa mới, một con đường mới, một cơ hội mới. Lần này tớ sẽ nắm bắt nó thật chặt. Tớ sẽ không buông tay nữa đâu” - tôi nói bằng chất giọng đầy quyết tâm.




“Cũng phải. Nếu không yêu được thì đừng yêu nữa.”




“Tớ ra đi không phải vì tớ không yêu Yunho. Tớ muốn thời gian sẽ thay tớ gột rửa mọi khổ đau trong thời gian qua tớ và anh ấy đã trải qua. Nhưng sao ai cũng thích nói câu đó vậy chứ?” - tôi cáu gắt khi nhớ lại câu nói đó.




“Cũng? Thế Yunho cũng từng nói như vậy ư?”




“Không, là một người khác.”




“Jaejoong, trước khi cậu đi, tớ muốn nói với cậu một câu...”




“Uhm”




“Lúc nào cậu cảm thấy không thể tiếp tục đi được nữa, hãy tìm đến người bạn này. Tớ luôn sẵn sàng chia sẻ với cậu. Vì cậu là người bạn thân nhất và cũng là người tớ trân trọng nhất.” - YunHee nói, mắu cô ấy thoáng buồn. Tôi biết mình đã không chọn nhầm bạn, YunHee không xấu như mọi người vẫn nghĩ. Ngược lại, cô ấy còn là một người bạn tốt, những việc cô ấy làm đều là vì tôi. Nhưng tôi là một thằng bạn xấu xa, vì tôi mà cô ấy đã bị mọi người trong công ty THSK khinh rẻ. Thật đáng buồn cho một người tài năng như cô ấy!




“Cảm ơn cậu, YunHee!” - tôi nắm lấy tay cô ấy. Ánh mắt chúng tôi bắt gặp nhau...




--------




Kim Jaejoong...




Tôi không muốn tin, không muốn nhìn nhưng mắt tôi vẫn luôn dõi theo từng hành động, từng cử chỉ của em. Tôi chỉ biết yêu em đến vô vọng. Tôi đang bị đầu độc bởi một thứ gọi là tình yêu.




Cô gái đó, YunHee. Cô ấy rất đáng yêu, rất tài ba, rất hoạt bát và rất hay cười, giống như em vậy! Tôi dường như lịm đi trong một khoảnh khắc. Tôi thực sự không còn lại chút sức lực khi mọi thứ có lẽ đang thử thách tinh thần tôi. Em và cô ấy, tay trong tay, mắt trong mắt, tim trong tim, hai người đẹp đôi lắm đấy!




Xe lăn bánh, mang theo một con tim đang bị dằn xé đến đau đớn tột cùng. Trời bỗng dưng đổ mưa...gọi là đổ mưa cũng không đúng. Chỉ là lất phất vài giọt mưa mà thôi!




[19h00]




Tối rồi sao em vẫn chưa về nhỉ? Tôi ra đứng trước cửa nhà chờ em. Hồi chiều hình như em chỉ mặc mỗi chiếc áo thun mỏng manh thì phải. Nhiệt độ ngoài trời bây giờ khá thấp, em bị ốm mà sao chẳng biết lo cho bản thân vậy chứ? Tôi thở dài, tựa mình trên cánh cửa sắt lạnh buốt và chờ em.




[22h00] Muộn rồi sao em vẫn chưa về? Có bao giờ em về trễ thế này đâu? Giờ này em đang ở đâu? Làm gì? À, tôi quên mất, chắc em vẫn đang ở bên cô ấy. Tôi ngốc thật đấy, đã có người ở bên em, chăm sóc cho em mà tôi còn đứng đây chờ đợi em, trông em từng giây từng phút. Tôi lặng lẽ bước vào nhà.




“Ôi! Jaejoong!” - Tôi giật mình khi thấy em đang nừa nằm trên giường, nửa dưới đất trong phòng ngủ. Tôi chạy lại bế em lên giường. Tôi cảm nhận được mùi rượu nồng trong hơi thở của em.




“Jaejoong, em uống rượu ư? Sao em không nằm ngủ đàng hoàng mà lại nằm kiểu đó? Có biết là như thế sẽ tổn hại cột sống lắm không?”



...




Không có chút tín hiệu trả lời sau một loạt câu hỏi dồn dập của tôi, em vẫn mê man. Đáp lại sự câm lặng của em là một tiếng thở dài não nề của tôi. Khẽ đóng cửa, tôi xuống nhà khóa cửa rồi lại đi lên phòng.




“Tối quá Jaejoong ah, sao em lại tắt điện đi vậy? Anh chẳng thấy...uhm...”




Warning: Yaoi




Bờ môi tôi đang bị một thứ gì đó mềm mềm, ngọt ngọt, ấm ấm bao lấy.




“Jae...jo..joong..” - tôi lắp bắp khi đôi môi vẫn đang bị mút mát.




“Em muốn...” - em nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu của dục vọng. Không chờ sự phản ứng của tôi, em liền kéo tôi vào một nụ hôn khác. Tay em nhanh chóng kéo tôi sát vào người để hai cơ thể cọ sát nhau mãnh liệt.




“ư....Yunn... ah....ưggg......”, bị tiếng rên đầy gợi cảm của em làm đốc óc tôi lập tức trở nên trống rỗng. Trong suy nghĩ của tôi bây giờ chỉ có em. Tôi bế phốc em lên giường và tiếp tục công việc đang dang dở.




Không cần rườm rà, chỉ bằng vài động tác nhanh nhẹn, áo quần của cả hai đều được cởi bỏ chỉ còn lại hai cơ thể trần truồng đang cọ sát vào nhau.




“Ô..Yunho...ahhh..urgggg...đã quá...Yun à...” - em bủn rủn cả người khi cảm nhận được phần nhạy cảm bên dưới đang được cái miệng tôi âu yếm. Tôi dùng lưới đánh vòng quanh nó rồi bắt đầu mút mát. Em rên lên đầy khoái cảm. Cơ thể em bắt đầu run rẩy...ngày một mạnh hơn.




“urgggg....ahhhh...nha..nhanh nữa...Yunho!” - Em bị kích thích rồi phải không? Tôi chiếm trọn “cái” của em, lưỡi tôi sục sạo nó, vuốt ve nó và bắt đầu đưa đẩy từng hồi.




“Ahhh....đã quá...Yun à...nhanh..ah...nhanh nữa lên.....ahhhhhhh...”




Em sung sướng trong mê mẩn, lắc mạnh thân hình để từng cái nút lưỡi sâu hơn. Chạm vào tất cả góc độ của “cái” ấy, tôi điên cuồng khao khát em nhiều hơn.




“Anh à...em sắp ra! Ahh....urggg......”




“Cứ cho nó ra đi...anh muốn...cảm nhận em...”




Cơ bụng em thắt lại, chỉ vài giây sau cậu đã giải phóng toàn bộ vào trong miệng tôi. Đắng lắm em ạ! Vị của em thật sự rất đắng đấy! Trong giây phút này, tôi chỉ muốn giữ em cho riêng mình, chỉ mình tôi mà thôi.




Tôi liếm nhẹ lên ngực em. Tay phải tôi xoa nắn không ngừng đầu ngực em, tay còn lại kích thích cơ thể em. Tôi hôn em mãnh liệt, tôi điên cuồng tìm kiếm môi em, em rên lên thật nóng bỏng, thúc giục tôi muốn em nhiều hơn nữa.




Từng cái rướn người của em làm tôi như muốn lên thiên đường. Em khêu gợi ,em biết cách để thõa mản những đòi hỏi trong tôi. Những đợt sóng tình nhấn chìm cả hai trong cơn say vội vã.




Tôi luồn tay sâu vào tóc em , ép buộc em đáp trả những cái hôn thô bạo , sâu và dài. Em bỏ bùa mê thân xác tôi mất rồi Jaejoong à, càng chạm vào em, càng liếm khắp người em tôi càng bị những cảm giác đê mê em mang lại làm ngây ngất tâm trí. Sự kích thích tràn ngập khắp người tôi, khoảnh khắc đó đang đến!




Nút lấy thân thể nhau,liếm láp hơn thở nhau.

Điên cuồng.

Vội vã…..

Và đau đớn.




Em nhắm mắt khi tôi bắt đầu những nụ hôn phía bên dưới cơ thể mình, khi ngón tay tôi nhẹ nhàng trượt nhẹ vào bên trong em...




" Ahh..hh... " -
em vẫn  cắn chặt môi nhưng không thể kìm được những tiếng rên thỏa mãn ấy.




“Anh yêu em...” - tiếng tôi vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch xen lẫn với hơi thở gấp gáp và tiếng rên nhẹ của em.




Nụ cười hạnh phúc nở trên đôi môi hồng của em. Em cũng yêu tôi mà, phải không?  Tôi trượt xuống dưới, bắt đầu tiến vào bên trong em...




" Ahhh...hhh..." -
em hét  lên đau đớn - " Yun..ah...ho ah ..."




Tôi bắt đầu đẩy những nhịp đầu tiên. Phần dưới của hai cơ thể chạm vào nhau, nhẹ nhàng mà ngây ngất. Tôi nhắm mắt khi tiến vào bên trong em sâu hơn nữa, sâu nhất để cảm nhận mạch máu đang chảy trong cơ thể em.





Em mê mẩn tận hưởng thứ cảm giác hưng phấn tột độ đó. Tôi như hòa tan trong em mỗi lúc rút nó ra và nhấn vào…Liên tục như vậy, càng nhanh và mạnh hơn…




”Ah…Yunho…anh….anh tuyệt lắm Yunho…ah..urggg...”




“Thả lỏng người ra Jaejoong,…được rồi…như thế”




“Nó” vào sâu hơn…Cho đến khi cả em và tôi đã đến giới hạn của sự chịu đựng…rồi từng dòng nước đặc sệt màu trắng tung tóe xuất hiện…



Tôi nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể cậu, nép sát cơ thể hai người lại cùng nhau. Em lả đi trong mệt mỏi...




Tôi chỉ có thể đi qua cuộc đời này có một lần...


Vì thế, bất cứ việc tốt nào tôi có thể làm cho em...


Bất cứ niềm hạnh phúc nào tôi có thể cho đi...


Xin hãy cho tôi được thực thi từ giây phút này...


Đừng để tôi hờ hững hay trì hoãn...


Bởi tôi không thể sống thêm một lần nữa...
 



==========End chap 2============

















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét