Ai cho tôi đôi cánh thiên thần? - Part 1
Title: Before U Go
Author: Kang
Pairing: YunJae
Disclaimer: YunJae is not mine
Lenght: Oneshot
Rating: G
Genre: Sad (?)
Summary:
I won’t make any more of small excuses
So make that kind of look on your face no more…
(So sad…)
With my mouth shut, I only wanted to wish your happiness
I wasn’t that, no no no…
In the cold wind, with “hoo”, I warmed up your cold hands.
“Pooc” (deep) in my arms, after a year, we had our first kiss
I gave myself to you, I always do
Note: hãy đọc
cái này trước khi đọc fic. Fic được viết ngược dòng quá khứ nên cần đọc chậm.
Before U Go
“Gửi Yunho...
Yunho àh, hôm nay là tròn kỉ niệm 3 năm chúng ta quen nhau đấy, và cũng là tròn 3 tháng kể từ ngày chúng ta xa nhau...
Còn nhớ không anh, cái ngày cách đây bốn tháng mà em (hay ai đó) đã gây nên chuyện khiến anh đã rất mệt mỏi và buồn phiền. Em biết, nói lời xin lỗi bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nhưng em vẫn muốn gửi đến anh lời xin lỗi. Trong thâm tâm, em vẫn luôn thấy mình có lỗi với anh nhưng khi đối diện với anh, em không thể cất lời. Tại sao vậy?
Khi anh nói câu “anh không ngờ em lại như vậy!” thì em mới biết rằng, anh không hề tin tưởng em. Em biết, trong tình huống đó, có lẽ ai cũng hiểu nhầm người đó là em, nhưng ngay cả anh mà cũng vậy sao? Chúng ta đã ở bên nhau đã lâu, anh còn không hiểu em, anh tin người làm việc đó là em như mọi người? Nhưng em không thể trách anh vì em không có tư cách đó. Chuyện đó cũng do lỗi của em mà...
Nhưng trên hết, em đã làm anh rất thất vọng phải không? Từ trước đến giờ em chẳng làm được gì nên hồn cả, em chỉ toàn làm anh thất vọng phải không anh? Em chỉ luôn gây rắc rối, lúc nào cũng chỉ biết làm phiền anh, chỉ biết làm anh thêm mệt mỏi. Những tưởng là chỉ cần nỗ lực hết mình, luôn làm việc chăm chỉ thì anh sẽ vui nhưng ngờ đâu...Xin lỗi anh, em thật sự xin lỗi, em không biết nói gì hơn ngoài lời xin lỗi.
Khi hai ta bỏ qua hết mọi chuyện để bắt đầu lại từ đầu, em cứ nghĩ mình sẽ làm được, sẽ thoát khỏi cái bóng của chính mình ngày xưa. Nhưng không anh ạ, em vẫn là em, vẫn là một Jaejoong cứng đầu, không biết suy nghĩ, vẫn cứ “ngựa quen đường cũ” vậy thôi. Em phải làm sao đây?
Em biết, có nhiều lúc anh rất mệt mỏi. Nếu anh cảm thấy em là gánh nặng, em sẽ ra đi. Đôi lúc vì những cảm xúc không thể kiểm soát của bản thân làm anh mệt mỏi, em sẽ ra đi. Chỉ cần anh được hạnh phúc, chỉ cần anh được thoải mái, chỉ cần được thấy nụ cười chân thật của anh, em sẵn sàng ra đi.
Anh có biết em yêu nụ cười của anh đến nhường nào không? Nó thật nhẹ nhàng, thật ấm áp, thật rạng rỡ. Nó sưởi ấm con tim lạnh quá đã bị đóng băng quá lâu của em, nó như tiếp thêm sức mạnh cho em, nó khiến em cảm thấy hạnh phúc. Nhưng khi bên em, nụ cười đó của anh dường như đã bị lụi tàn. Những ngày tháng hai ta bên nhau chỉ là những nỗi đau và nước mắt. Ở bên em, anh sẽ không tìm được hạnh phúc. Thế nên em sẽ để anh ra đi, hãy đi và tìm kiếm một người yêu anh, có thể mang lại cho anh nụ cười, mang lại cho anh hạnh phúc - điều mà em không thể mang lại cho anh.
Những lúc anh buồn, cô đơn, đau khổ...thì em lại không ở bên chia sẻ với anh. Anh bảo mình đang mất dần mọi thứ, mọi người đều bỏ anh mà đi. Em lại tự hỏi “đối với anh, em là cái gì?”. Những lúc đó, em cũng đau lắm anh à. Em cũng cùng chung nỗi đau với anh, em đang mất dần những người quan trọng. Phải chăng họ cũng mệt mỏi vì em nên bỏ em mà đi? Sao hai ta không thể nắm tay nhau và sánh bước trên một con đường? Vậy anh nói “chúng ta là một” có ý nghĩa gì?
Em biết mình thật ích kỉ, chỉ luôn muốn giữ anh cho riêng mình. Nhưng thật sự em rất sợ hãi khi để mất anh. Em sợ chỉ trong nháy mắt, anh sẽ rời xa em. Mỗi ngày trôi qua em luôn sợ hãi, nhưng em cũng không biết rằng, chính điều đó lại làm tổn thương anh.
Anh cũng như mưa
Nhạt nhoà khi em vừa chạm tới
Anh cũng như gió
Tan biến khi em mới đụng vào
Anh cũng như cát
Len khỏi tay dù em luôn nắm chặt
Và anh cũng như sóng
Vụn nát trước đại dương mênh mông…