Ai cho tôi đôi cánh thiên thần part 3
Title: Just for one day
Author: Phong Nhi
Pairing: YunJae
Disclaimer: They are not belong to me
Lenght: oneshot
Genre: SA, happy ending.
Rating: G
Note: Nếu đây là fic đầu tiên bạn đọc fic của tôi thì xin hãy đọc cái này trước khi đọc fic để tránh khó hiểu.
Just for one day
“Hôm nay trời nóng quá, chắc Jaejoong nãy giờ vẫn chưa ăn uống gì đâu nhỉ” - Yunho lầm bầm trong miệng và đi đến quầy tạp hóa gần công ty mua vài cốc sữa cacao thêm mấy cái bánh. Đưa tay đón lấy chiếc túi rồi trả tiền cho cô chủ quán, anh không quên miễn phí cho cô ấy một nụ cười. Anh biết cô ta mê anh như điếu đổ từ lâu rồi!
“Giám đốc mua cho Jaejoong ạ? Giám đốc sướng thật đấy, có vợ vừa đẹp vừa giỏi giang. Đi đâu ai cũng ngưỡng mộ hai người. Thật là ganh tị quá đi mất.” - cô ta lấy chất giọng yểu điệu đặc trưng của con gái để bắt chuyện với anh.
“Ồ, ra thế! Cảm ơn vì đã khen. Tạm biệt cô, chúc cửa hàng đông khách!” - Yunho chuồn lẹ trước khi cô ta lại được đà lại bắt đầu cái tật nói dai nói dài rồi lại thành nói dại của cổ, anh nghe ngán tận não rồi!
----
“Trước khi tôi đuổi việc cậu thì cậu hãy tranh thủ nói những lời cuối cùng đi”
“Đuổi việc? Tại sao?” - cậu bắt chuyển tử trạng thái bất ngờ sang tức tối và bây giờ lại sang ngạc nhiên vô cùng. Đuổi việc cậu ư? Tâm huyết mà bấy lâu nay cậu tận tụy làm việc ngày đêm để đóng góp cho công ty đều tan thành mây khói chỉ vì hai chữ “đuổi việc” sao?
“Tại sao? Điều đó cậu phải là người biết rõ nhất đấy Jaejoong ạ. Tôi cứ tưởng cậu thật lòng muốn góp sức phát triển công ty nhưng không ngờ...” - nói rồi, ông ta liền quay mặt đi.
“...”
“Từ giờ phút này, cậu không cần đến công ty nữa. Cậu đã bị sa thải” - ông ta buông lời lạnh lùng trước khi đóng sầm cánh cửa để lại pho tượng vẫn đang chưa hiểu hết chuyện gì đã và đang xảy ra. Xung quanh văng vẳng những lời thì thầm này nọ...
“Đáng đời, thế là hêt rồi nhá, ha ha ha...” - một giọng nữ vang lên.
“Đi đi, trở về với tình yêu của cậu đi” - một người khác hùa theo.
“Thế là xong! Cứ tưởng hiền lành, hết lòng ủng hộ công ty, ai mà ngờ sau cái vẻ ngoan hiền đó lại là một con cáo già thủ đoạn vậy chứ?”
“Phải đó, phải đó...ha ha ha...” - căn phòng rộn lên tiếng cười nhạo báng.
Cậu chỉ biết đứng đó, tâm trạng vẫn chưa hết ngỡ ngàng giờ lại phải chịu đựng những lời lẽ cay độc của những người xung quanh. Cậu muốn đi lắm nhưng chân không bước nổi, không hiểu sao nó bỗng dưng dở chứng không chịu nghe lời chủ, cứ đông cứng mà không chịu nhúc nhích. Lòng quặn đau, cậu cố kìm nước mắt để nó không bị rơi ra khỏi đôi mắt đang mọng nước. Tay cậu nắm chặt thành quả đấm, các ngón tay cuộn lại, áp sát vào nhau như thể cậu đang dồn nén tất cả xúc cảm vào hai bàn tay vậy. Đầu óc cậu quay cuồng trong sự choáng váng...Yunho!