Nỗi sợ hãi cũng như ủy khuất bấy lâu nay của tôi cơ nhiên cũng vì không thể thấu hiểu đạo lý này. Nghĩ lại thì bây giờ mới thấm được câu nói này cũng không phải quá muộn, chỉ cần lòng người không đổi thay.
Trốn tránh như thế cũng đủ rồi. Chuyện gì nên đến, ắt sẽ đến. Chỉ là giờ đây tôi mới có đủ dũng khí để đón nhận, và nắm bắt.
Đọc xong bộ "Mạch thượng hoa khai" của Hắc Bạch Kiếm yêu khiến tôi thấm thía nhiều điều. Nếu nói bây giờ tôi có thể viết một mạch những xúc cảm bấy giờ lên 10 page word cũng chẳng có gì là quá đáng. Nhưng giờ này thực không thích hợp để tôi vô tư thể hiện "xuân ý dạt dào" lâu lắm mới trỗi dậy bởi thanh âm lách cách liên tục từ bàn phím hẳn nhiên sẽ đả động đến giấc ngủ của những người không nên đả động a. Thôi thì nếu không thể hiện bằng hình thức được, ta đành chôn chặt xúc cảm dâng trào trong lòng, chỉ cần ta biết bản thân đã ngộ nhận được những gì, đó mới là điều quan trọng hơn thảy.