Chủ Nhật, tháng 5 01, 2011

[Fanfic] Before U Go

Ai cho tôi đôi cánh thiên thần? - Part 1


Title: Before U Go
Author: Kang
Pairing: YunJae
Disclaimer: YunJae is not mine
Lenght: Oneshot
Rating: G
Genre: Sad (?)
Summary:

I won’t make any more of small excuses
So make that kind of look on your face no more…
(So sad…)
With my mouth shut, I only wanted to wish your happiness
I wasn’t that, no no no…
In the cold wind, with “hoo”, I warmed up your cold hands.
“Pooc” (deep) in my arms, after a year, we had our first kiss
I gave myself to you, I always do
Note: hãy đọc cái này trước khi đọc fic. Fic được viết ngược dòng quá khứ nên cần đọc chậm.





Before U Go




“Gửi Yunho...






Yunho àh, hôm nay là tròn kỉ niệm 3 năm chúng ta quen nhau đấy, và cũng là tròn 3 tháng kể từ ngày chúng ta xa nhau...




Còn nhớ không anh, cái ngày cách đây bốn tháng mà em (hay ai đó) đã gây nên chuyện khiến anh đã rất mệt mỏi và buồn phiền. Em biết, nói lời xin lỗi bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nhưng em vẫn muốn gửi đến anh lời xin lỗi. Trong thâm tâm, em vẫn luôn thấy mình có lỗi với anh nhưng khi đối diện với anh, em không thể cất lời. Tại sao vậy?




Khi anh nói câu “anh không ngờ em lại như vậy!” thì em mới biết rằng, anh không hề tin tưởng em. Em biết, trong tình huống đó, có lẽ ai cũng hiểu nhầm người đó là em, nhưng ngay cả anh mà cũng vậy sao? Chúng ta đã ở bên nhau đã lâu, anh còn không hiểu em, anh tin người làm việc đó là em như mọi người? Nhưng em không thể trách anh vì em không có tư cách đó. Chuyện đó cũng do lỗi của em mà...




Nhưng trên hết, em đã làm anh rất thất vọng phải không? Từ trước đến giờ em chẳng làm được gì nên hồn cả, em chỉ toàn làm anh thất vọng phải không anh? Em chỉ luôn gây rắc rối, lúc nào cũng chỉ biết làm phiền anh, chỉ biết làm anh thêm mệt mỏi. Những tưởng là chỉ cần nỗ lực hết mình, luôn làm việc chăm chỉ thì anh sẽ vui nhưng ngờ đâu...Xin lỗi anh, em thật sự xin lỗi, em không biết nói gì hơn ngoài lời xin lỗi.




Khi hai ta bỏ qua hết mọi chuyện để bắt đầu lại từ đầu, em cứ nghĩ mình sẽ làm được, sẽ thoát khỏi cái bóng của chính mình ngày xưa. Nhưng không anh ạ, em vẫn là em, vẫn là một Jaejoong cứng đầu, không biết suy nghĩ, vẫn cứ “ngựa quen đường cũ” vậy thôi. Em phải làm sao đây?




Em biết, có nhiều lúc anh rất mệt mỏi. Nếu anh cảm thấy em là gánh nặng, em sẽ ra đi. Đôi lúc vì những cảm xúc không thể kiểm soát của bản thân làm anh mệt mỏi, em sẽ ra đi. Chỉ cần anh được hạnh phúc, chỉ cần anh được thoải mái, chỉ cần được thấy nụ cười chân thật của anh, em sẵn sàng ra đi.




Anh có biết em yêu nụ cười của anh đến nhường nào không? Nó thật nhẹ nhàng, thật ấm áp, thật rạng rỡ. Nó sưởi ấm con tim lạnh quá đã bị đóng băng quá lâu của em, nó như tiếp thêm sức mạnh cho em, nó khiến em cảm thấy hạnh phúc. Nhưng khi bên em, nụ cười đó của anh dường như đã bị lụi tàn. Những ngày tháng hai ta bên nhau chỉ là những nỗi đau và nước mắt. Ở bên em, anh sẽ không tìm được hạnh phúc. Thế nên em sẽ để anh ra đi, hãy đi và tìm kiếm một người yêu anh, có thể mang lại cho anh nụ cười, mang lại cho anh hạnh phúc - điều mà em không thể mang lại cho anh.




Những lúc anh buồn, cô đơn, đau khổ...thì em lại không ở bên chia sẻ với anh. Anh bảo mình đang mất dần mọi thứ, mọi người đều bỏ anh mà đi. Em lại tự hỏi “đối với anh, em là cái gì?”. Những lúc đó, em cũng đau lắm anh à. Em cũng cùng chung nỗi đau với anh, em đang mất dần những người quan trọng. Phải chăng họ cũng mệt mỏi vì em nên bỏ em mà đi? Sao hai ta không thể nắm tay nhau và sánh bước trên một con đường? Vậy anh nói “chúng ta là một” có ý nghĩa gì?




Em biết mình thật ích kỉ, chỉ luôn muốn giữ anh cho riêng mình. Nhưng thật sự em rất sợ hãi khi để mất anh. Em sợ chỉ trong nháy mắt, anh sẽ rời xa em. Mỗi ngày trôi qua em luôn sợ hãi, nhưng em cũng không biết rằng, chính điều đó lại làm tổn thương anh.



Anh cũng như mưa


          Nhạt nhoà khi em vừa chạm tới


          Anh cũng như gió


          Tan biến khi em mới đụng vào


          Anh cũng như cát


          Len khỏi tay dù em luôn nắm chặt


          Và anh cũng như sóng


          Vụn nát trước đại dương mênh mông…




Đêm nay trời lại mưa...em ước gì được vòng tay anh ôm ấp, sưởi ấm cho mình, em nhớ hơi ấm của anh. Đêm đầu tiên của chúng ta cũng là một đêm mưa, hôm đó mưa rất to, nhiệt độ ngoài trời cũng chỉ hơn mười độ nhưng sao em vẫn thấy ấm áp. Là do em cảm nhận được hơi ấm của anh, cảm nhận được anh đang dùng thân nhiệt của chính mình để sưởi ấm cho em, điều đó thật hạnh phúc làm sao.



Gió...  

          lạnh lùng...

                             vô cảm...

                                                quạnh hiu...




Yêu anh, em mới biết tình yêu không chỉ là hạnh phúc, cảm giác mãn nguyện khi được ở bên người mình yêu, mà nó còn là đau khổ. Thế nhưng tình yêu là dòng suối không bao giờ khô cạn, dù có chuyện gì đi chăng nữa, em vẫn luôn yêu anh. Trước khi ra đi, em muốn nói với anh: ngày nào con tim em còn đập, ngày đó em vẫn yêu anh, Jung Yunho.




From: Kim Jaejoong.”




~o0o~




Rầm!!!




“Joongie là đồ ngốc. Đồ ngốc! Ngốc nhất thế gian! Em nghĩ mình làm vậy là đúng lắm sao? Joongie ngốc!”




“Yunho à, vẫn chưa muộn đâu, hôm nay Jaejoong sẽ đi chuyến bay về Chungnam khởi hành lúc 6:15’, bây giờ hơn 6 giờ, vẫn còn kịp nếu cậu đi ngay bây giờ đấy!” - Yoochun nói, mắt vẫn hướng ra ngoài trời. Nãy giờ anh vẫn ngồi cạnh cửa sổ và nhìn dòng người qua lại trên đường, anh không cần quan sát cũng đủ biết Yunho đang làm gì trong phòng nãy giờ, nhưng đó không phải là điều anh quan tâm.




“Đi ư? Cậu muốn tôi đuổi theo Jaejoong ư?” - Tay anh vẫn nắm chặt và dí sát vào tường, đẫm máu.




“Dĩ nhiên, nếu tôi là cậu!” - Yoochun nhún vai. Từ trong túi quần, anh lấy ra một chiếc chìa khóa và ném nó cho Yunho. “Cầm lấy và đuổi theo tình yêu của mình đi, đừng đợi đến khi mất rồi mới nuối tiếc”




Yunho vẫn im lặng. Mắt anh hướng về tờ giấy vừa bị vày vò và vất lăn lóc bên góc tường rồi lại nhìn chiếc chìa khóa trong tay.




1 giây...




2 giây...




3 giây...



...10 giây. Yunho vội túm lấy áo khoác và lao về phía cánh cửa đã được mở sẵn. Bên ngoài, chiếc xe của Yoochun đã được đậu sẵn. Anh liền mở cửa xe, tra chìa khóa vào ổ, vất chiếc áo khoác sang ghế bên cạnh, nhìn đồng hồ và lập tức lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể.




Trong nhà, có ai đó vẫn quan sát những gì diễn ra bên ngoài rồi bất chợt nhoẻn miệng cười.




Chiếc xe lao đi với tốc độ khiến cho người đi đường có cảm giác như bị cơn gió lớn thổi tung khi nó vừa lướt qua. Trong xe, Yunho lâu lâu lại nhìn đồng hồ, những lúc như vậy anh lại nôn nao muốn đi nhanh hơn nữa để đến kịp sân bay trước lúc quá muộn. Nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng êm đẹp...



“Cái quái gì đây? Sao tự nhiên dừng lại vậy chứ?” - Anh điên tiết lên đấm vào chiếc vô lăng và phát hiện, xe đã cạn kiệt không còn chút xăng. “Khốn nạn!” - Anh lập tức mở cửa xe và...hì hục chạy, “Joongie àh, hãy chờ anh!”







Sân bay Soeul.




“Anh đi thật sao?” - Junsu nắm chặt tay Jaejoong, ánh mắt cậu đầy vẻ nuối tiếc.




“Anh đã quyết định rồi, Junsu” - Cậu nhẹ nhàng gỡ tay Junsu ra, “Đừng đứng ngây ra đó nữa, sắp đến giờ bay rồi đấy”, cậu quay lưng và rảo bước thật nhanh, mắt cậu đã nhòe đi rồi, “Yunho ah~ tạm biệt anh, tạm biệt tình yêu đầu tiên và cũng là cuối cùng của em. Hãy sống thật hạnh phúc nhé, Yunho!”




--------




Réttttttttttttt....




“Điên à? Không có mắt hay sao vậy?” - giọng chửi mắng của người đàn ông vang lên khi vừa có người liều mạng chạy ngang qua đường làm ông phanh gấp và suýt chút nữa là tông vào người đó.




Không quan tâm tới những gì đang diễn ra xung quanh, Yunho vẫn chạy như điên đến sân bay. Trong tâm trí anh lúc này chỉ có một chữ: Jaejoong. Đã gần tới giờ bay. Nhìn chiếc đồng hồ vẫn luôn điểm nhịp không ngừng nghỉ mà anh như phát điên lên, “Jae...chờ anh...JAEJOONGGGGG.........”




“Hửm”




“Chuyện gì vậy hyung? Sao tự nhiên giật mình vậy?” Junsu ngơ ngác nhìn thái độ khó hiểu của Jaejoong lúc này.




“Có ai đó...gọi tên anh.” - Cậu nhìn quanh rồi lại thở dài khi không tìm được bóng hình ai đó đang hiện ra trong tâm trí khi vừa nghe thấy tiếng gào.




“Làm gì có ai? Ở đây ồn ào quá nên chắc hyung nghe nhầm đấy thôi. Hyung đi trước đi, em đi nghe điện thoại.”




“Ừ” - cậu quay lưng, Junsu có thể nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của Jaejoong. Cậu biết trong thời gian qua, Jaejoong đã phải trải qua rất nhiều khổ đau. Từ bỏ tình yêu đầu đời của mình không phải chuyện dễ. Cái gì đong mà lắc thì vơi, sầu đong càng lắc càng đầy thêm thôi. Nhìn Jaejoong ngày càng tiều tụy, Junsu cũng đau buồn không kém. Đôi mắt Jaejoong luôn như vậy, bờ mi dài và cong luôn tạo cảm giác man mác buồn. Lúc này đây, đôi mắt đó còn buồn hơn lúc nào hết.




“Quý khách vui lòng cho tôi xem hộ chiếu và vé máy bay ạ” - cô nhân viên lịch sự nói.




Cậu mở dây kéo hành lý và tìm hộ chiếu, trước lúc đi cậu đã nhớ rõ ràng là bỏ nó vào trong ngăn nhỏ ở ngoài và khóa lại cẩn thận nhưng sao tìm mãi vẫn không có. Cậu bực mình sang ngồi ở hàng ghế bên cạnh và lục tung chiếc vali lên...nhưng vẫn không có, “chuyện gì đây? Rõ ràng là cất ở trong này mà?”





Trong lúc bận bịu tìm hộ chiếu, cậu không để ý một ai đó đã đứng trước cậu, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở đứt quãng vẫn đang chăm chú nhìn cậu. Thế rồi ... bóng hình người thanh niên ấy khiến cho đôi mắt cậu mở to ngạc nhiên...




Yunho...!




“Anh...”, cậu cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào.




“Anh đến để tiễn em.” - anh khẽ cười.




Anh đang cười. Nụ cười đẹp như mơ mà lúc nào cậu cũng nhớ mong, nụ cười đem đến cho cậu hạnh phúc và đau khổ. Cậu đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ cậu có thể nhìn thấy nụ cười của anh nữa. Nhưng cậu chợt nhận ra trong nụ cười của anh có cái gì đó đau đớn, dằn vặt và buồn bã...Buồn đến nỗi..ngay lúc này cậu có thể òa khóc không ngừng vì nó.




Anh đến để tiễn em



          ...

          ...



          Lời nói tựa như gió, thanh thản đến đau đớn...




“Nếu em muốn ra đi, anh sẽ để em đi. Anh đến đây không phải để níu kéo em, mà để tiễn em. Anh biết thời gian qua, em đã rất đau khổ...” - anh quỳ xuống, nắm lấy bàn tay cậu. Cảm giác này sao quá đỗi quen thuộc, thật ấm áp. Ấm áp đến nỗi cậu chỉ muốn vất bỏ tất cả để nắm chặt nó không rời, “...thế nên, nếu giải thoát có thể làm em hạnh phúc, thì em hãy đi đi”. Cậu chỉ biết im lặng và lắng nghe, cố họng cậu đã ngẹn lại khiến cậu chẳng thể cất lời.




“Nhưng trước khi đi, anh muốn nói với em một câu. Chỉ một câu thôi và xin em hãy lắng nghe, rằng cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh không hề hối hận khi yêu em, Jaejoong.”




Tim cậu hẫng đi một nhịp, đau đớn và buốt giá tận trong sâu thẳm cơ thể cậu. Cậu ôm lấy anh, đã bao lâu rồi cậu mới có cảm giác này? Nhưng sao nó quá mong manh và ngắn ngủi. Nhưng cậu chỉ cần biết, cậu đang đứng đây... cùng với anh với một cảm giác yên bình và thoải mái.




“Hyung!”




Họ cùng mỉm cười, nụ cười đẹp nhất khi họ ở bên nhau. Chia ly đang gần đây, nhưng sao họ vẫn cứ mỉm cười? phải chăng họ biết rằng nước mắt đã cạn khô vì những đớn đau và tổn thương họ mang tới cho nhau. Không thể khóc được nữa nên họ mỉm cười, đôi bàn tay họ cùng nắm chặt và trái tim họ cùng chung nhịp đập. Anh và cậu, cả hai đều cảm nhận được đôi tay của đối phương đang run lên, đang cảm thấy đau đớn, nhưng không còn cách nào khác là cố gắng nắm chắc lấy nhau thật chặt...thật chặt.




“Đi đi em.”




“Tạm biệt anh...À, nhưng còn hộ chiếu...”




“Nó ở đây, trong chiếc vali này, hyung!”




“Ah~ phải rồi” - cậu khẽ thở dài.




Buông tay




“Hãy giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức và đừng thức quá khuya nhé.”




“Uhm...” Cậu quay đi, tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn. Cậu tin rằng, lần này mình đã chọn đúng. Chia tay chính là cách giải thoát cho cả hai. Dù có đau đớn nhưng rồi cũng sẽ qua thôi. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, chỉ còn lại tình yêu hai người vẫn luôn dành cho nhau, mãi mãi.



-----------




Yunho ngước nhìn chiếc máy bay đang vút đi, đem theo người anh yêu thương nhất rời xa nơi này. Cho dù có đau đớn như thế nào, thì anh cũng biết rằng buông tay là quyết định đúng. Anh buông tay không có nghĩa là anh không còn yêu cậu, anh để cậu đi, để thời gian có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng cậu, để những tổn thương sâu hằn trong trái tim ấy có thể nguôi ngoai. Anh biết cậu mệt mỏi, anh cũng vậy. Đôi lúc anh tự hỏi, liệu mình đã bao giờ làm tổn thương cậu chưa? Câu trả lời là có. Anh đã làm cậu tổn thương rất nhiều. Nhưng cậu vẫn luôn đổ hết trách nhiệm cho mình, rằng tất cả đau khổ mà hai người phải chịu đựng trong suốt thời gian qua là do mỗi mình cậu. Jaejoong thật ngốc, vậy mà lúc nào cũng tự cho mình là siêu nhân cơ đấy.




Máy bay giờ chỉ còn là đốm nhỏ

          Bầu trời tuy bao la, mênh mông và rộng mở.

          Nhưng..hai trái tim sẽ lấp đầy bầu trời xanh này.




----------------------End------------------------





2 nhận xét:

  1. ách appa vẫn ko hiểu tại sao hai người yêu nhau lại phải chia tay nhau... wae wae wae

    Yunnie ah em ko cam lòng tại sao anh đuổi kịp Jae rồi mà lại buông tay >_<

    anh cho rằng thế là nghĩ cho Jae ư? Sai lầm đấy là sự ích kỉ thì có *ko cam lòng ... ko cam tâm*

    Ai con thông cảm appa bây h` hơi tâm trạng

    mà con viết ngày càng lên tay ah~~ văn phong cũng rất được, appa thích cái tên fic haizzz~~~

    p/s: mới phần 1 nên appa chấp nhận ngược luyến but ko chịu SE đâu nha >_<

    Trả lờiXóa
  2. appa~ đới là do appa chưa đọc cái giới thiệu đới chứ, fic này con viết ngược dòng quá khứ từ hiện tại lại quay về quá khứ =]]

    Trả lờiXóa