Thứ Sáu, tháng 5 06, 2011

[Fanfic] Empty - chap 1 ( Short series Ai cho tôi đôi cánh thiên thần - part 2)

Ai cho tôi đôi cánh thiên thần? - Part 2



Title: Empty
Author: Kang
Pairing: YunJae
Disclaimer: They aren’t belong to me.
Lenght: Shortfic
Rating: NC 17
Warning: little Yaoi
Genre: Fluff, Romance
Summary: Nước mắt rơi, thiên thần gãy cánh...và rơi. Thiên thần ra đi, trống rỗng như chưa hề tồn tại!
Note:
- chữ nâu là Jaejoong’s POV, chữ xanh là Yunho’s POV.
- Fic cần đọc chậm
- Fic Before U Go đã được edit vài chỗ. Tối qua lôi ra đọc lại mới thấy vài chỗ mình viết bị thừa và vài chỗ viết bị thiếu ọ_ọ
- Nếu đây là lần đầu tiên bạn đọc fic của tôi thì xin hãy đọc phần giởi thiệu trước khi đọc fic để hiểu đc fic.






Empty




Chap 1:






Hôm nay, một ngày nắng đẹp. Hôm nay, ngày đầu tiên tôi đi làm. À không, là ngày đầu tiên tôi bắt đầu một công việc mới. Những ngày tháng làm nhân viên ở công ty anh làm Giám đốc khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi muốn quên đi những ngày tháng đó bằng cách thay thế nó bằng công việc mới, niềm vui mới. Tôi biết tôi sẽ làm được, vì tôi biết anh luôn ở bên tôi.




“Joongie àh, nhanh lên! Sắp trễ giờ rồi đấy” - ngoài xe, anh vẫn đang nôn nóng và hối thúc tôi từng hồi.




“Xong!” - tôi bước ra với một diện mạo mới trong bộ vest đen lịch lãm cùng chiếc cà vạt đỏ được thắt gọn gàng bên trong. Công việc mới của tôi là nhân viên thiết kế cho hãng thời trang KK. Dù chỉ là một nhân viên quèn nhưng tôi vẫn phải ăn mặc lịch sự để lấy điểm của đồng nghiệp và sếp chứ!





“Trông em không giống nhân viên, giống sếp hơn ấy” - anh nheo mắt nhìn tôi. Tôi vểnh môi “sếp sao bằng em được.”






------






Chiếc xe dừng lại trước công ty THSK, nơi trước đây tôi và anh cùng làm việc. Trước khi anh ra khỏi xe, tôi không quên tặng anh một nụ hôn: “làm việc chăm chỉ nhé chồng yêu. Chiều em sẽ qua đón anh đúng giờ.”




“Uhm, biết rồi vợ yêu!” - anh mỉm cười nhăn nhở và vẫy tay chào tôi. Gấu ngốc!




Trước khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh, tôi bắt gặp những ánh mắt lạnh lùng có, khinh bỉ có của một vài nhân viên. Họ vẫn như vậy ư? Tôi nghĩ mình đã đúng khi quyết định rời khỏi THSK. Áp lực tôi phải gánh chịu thời gian qua đã quá đủ rồi, chỉ cần ở lại đó thêm một ngày nữa tôi cũng không dám chắc là mình đủ bình tĩnh để đối mặt với họ nữa.




Chiếc xe Mercedes bắt đầu lăn bánh, tôi nên đi trước khi sự nhẫn nại tích tụ trong suốt quãng thời gian từ khi mở mắt chào đời đang dần cạn kiệt. Thở hắt ra, tôi lái nhanh đến công ty KK.





-----------------






Vừa nãy tôi bắt gặp ánh mặt mọi người nhìn em. Quay đầu lại thì tôi lại thấy ánh mắt đượm buồn của em. Tôi biết em rất khó chịu khi đến đây, nhưng Jaejoong ah, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Rồi một ngày nào đó mọi người sẽ hiểu em không phải là người gây ra tất cả. Nếu họ không chịu hiểu, anh sẽ bắt họ phải hiểu. Anh sẽ làm tất cả vì em, Jaejoong!




[Công ty THSK, 12h00]




*Joongie, em đã ăn chưa? Công việc mới thế nào? Đồng nghiệp thế nào? Sếp mới thế nào? Họ có đối xử tốt với em không?*



...




*Em ăn rồi, còn anh thì sao? Đừng ham làm việc quá mà quên ăn trưa đấy! Ngày đầu đến làm nên công việc cũng khá nhẹ nhàng, mọi người ở đây đều rất cởi mở và tốt bụng. À, sếp mới của em đẹp trai lắm anh ạ*



...




*đẹp trai? Hơn anh ư? Mới ngày đầu đi làm mà đã “tia” sếp rồi ư? Đừng có mà giở thói đào hoa đấy, anh mà biết là em coi chừng đấy*




...




*Biết rồi, chồng đẹp trai ạ. Đi ăn đi, đói quá nên tay cũng không còn sức mà nhắn tin chứ gì? Thảo nào chờ tin nhắn của anh lâu thế.*




...




*Tuân lệnh, vợ yêu. *chụt* *




Ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái, tôi liếc sang bức hình chụp tôi và em hồi hai đứa mới cưới nhau. Đôi mắt của em...to, tròn, long lanh, một đôi mắt biết cười! Nhưng giờ sao nó lại u sầu đến vậy? Tôi không còn nhìn thấy nụ cười chân thật của em kể từ ngày đó. Em buồn đến vậy sao? Buồn vì mọi người hay buồn vì người đó? Em biết không, con người đó không xứng đáng để được em đối xử tốt đến vậy. Vì con người đó mà bây giờ trong mắt mọi người, em là một kẻ tồi tệ, một kẻ tham lam, một kẻ chỉ vì chức vụ mà bán rẻ tình bạn đấy! Em cũng biết điều đó nhưng sao em lại chấp nhận từ chức cùng con người rẻ mạt đó? Tại sao?




Trưa nay tôi không ăn. Không phải vì tôi không đói mà vì tôi chẳng thể nuốt nổi hột cơm nào cả. Nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh, tôi lại chạnh lòng. Phải chăng tôi đang thất vọng vì em? Đúng vậy, đó là sự thất vọng đến ảm đạm não nề sau những tia nắng mặt trời đang chiếu rọi.




[18h00]




“Yunho ah, xin lỗi, tại mọi người cứ muốn rủ em đi uống, em phải cố gắng thuyết phục họ mới chịu tha cho em. Xin lỗi vì đã để anh chờ.” - em cúi đầu.




“Không cần phải như thế đâu. Mình về thôi, hôm nay anh mệt lắm.”




“Em biết rồi.” - em chạy lại, mở cửa xe cho tôi rồi lại vòng sang bên kia ngồi ngay ngắn và không nói lời nào. Sao tôi lại lạnh lùng với em như vậy? Lẽ ra người lái xe - một người chồng như tôi phải là người mở cửa và mời vợ vào chứ. Sao tôi lại để em làm thế kia? Tôi không thể kiềm chế những cảm xúc dang dần xâm chiếm lấy trí óc mình nữa rồi. Mệt mỏi...




Bữa tối diễn ra trong một bầu không khí ảm đạm đến rợn người. Ngước lên nhìn em, em lại buồn nữa rồi. Em buồn, tôi cũng buồn. Em đau, tôi cũng đau. Nhưng tôi không thể chia sẻ những cảm xúc này với em. Tôi không muốn nói với em rằng tôi đang rất thất vọng và vô cùng mệt mỏi vì em. Điều đó chỉ càng làm em thêm tổn thương mà thôi.




“Kaze ni yureugoku kono hikari
Table ni noseta tea for two
Boku wa sofa ni yoko ni natte
Kimi wo mitsumeteiru....”




“Alo?”




“Yo~ Jaejoong? Công việc mới tốt chứ?” - đầu dây bên kia vọng lên một giọng nói xa lạ nhưng khá quen thuộc với tôi. Tôi vờ lơ đi, em rời khỏi bàn ăn và đi vào phòng bếp nói chuyện. Nói chuyện với người đó trước mặt tôi em ngại ư?




Mười phút trôi qua, em vẫn chưa trở lại. Tôi chỉ nghe thấy những tiếng cười vọng lên từ phòng bếp. Chán nản. Tôi vào phòng lấy chiếc áo khoác và ra ngoài.




Đường phố Soeul buổi tối thật đẹp. Những ánh đèn đường lung linh huyền ảo trong màn đêm chập chờn. Tôi đi qua một con phố phồn hoa náo nhiệt, đường phố hoa lệ tấp nập xe cộ đông đúc qua lại. Vốn ghét tiếng ồn inh ỏi của còi xe, tôi rảo bước thật nhanh đến bờ sông gần đó.




Bờ sông buổi tối lạnh buốt. Gió phả từng cơn vào mặt tôi. Lạnh!




Một mình tôi đứng bên bờ sông và ngắm nhìn giòng nước hiền hòa trôi. Nhớ về những ngày tháng mệt mỏi đã qua, tôi nghĩ mình cũng cần học tập em. Vứt bỏ tất cả mọi đau thương để bắt đầu cuộc đời mới. Sao phải chọn cách đau khổ để sống? Dĩ vãng là quá khứ. Quá khứ là những chuyện đã qua. Sao ta cứ phải bị ám ảnh bởi nó trong cuộc sống hiện tại? Câu nói đó của em khiến tôi phải nhìn nhận lại bản thân. Đôi lúc tôi thấy mình thật yếu đuối. Là một người đàn ông, một người chồng, nhưng tôi lại không thể bảo vệ em. Tôi luôn chôn mình cùng những kỉ niệm đau buồn của quá khứ và sống với nó mỗi ngày, đối diện với nó mỗi khi đêm đến.




Nhưng tôi quên một điều quan trọng rằng: tôi luôn có em bên cạnh - người luôn sẵn sàng cho tôi mượn bờ vai để tựa vào những lúc mệt mỏi.




Đêm nay, trời đầy sao...




“Yunho ah!”




Theo phản xạ, tôi quay lưng theo hướng phát ra tiếng nói, và tôi bắt gặp một dáng người thân quen vẫn luôn hiện về trong giấc mơ của tôi, “Eun Hye, là em ư?”




-------------------






“Yunho?” - khi tôi quay trở lại bàn ăn thì không thấy anh đâu cả. Tôi vào phòng ngủ, phòng tắm, phòng bếp, và cả trên lầu cũng không có anh. Anh đi đâu rồi? Có phải anh thấy khó chịu khi biết em nói chuyện với YunHee không? Anh à, em lại làm anh buồn phải không? Tôi mệt mỏi, ngã gục xuống giường và ngủ thiếp đi.




[22h00]




Tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Trong cơn mơ, tôi thấy Yunho đến bên một người phụ nữ, anh ngã vào lòng cô ấy và khóc. Anh ôm lấy cô ấy, cô ấy cũng ôm chặt lấy anh, vuốt nhẹ bờ môi anh...và hôn lên đó. Quái thật, sao mình có thể mơ thấy giấc mơ như vậy chứ?




Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ đêm rồi nhưng anh vẫn chưa về. Tôi có linh cảm không tốt và lập tức ra ngoài tìm anh.




Soeul rộng lớn thế này tôi biết tìm anh ở đâu? Tôi cứ chạy qua chạy lại qua các con phố, miệng vẫn không ngừng gọi tên anh. Tôi gần như phát điên khi không có tín hiệu đáp trả, tôi gào thét tên anh...




[0h30]




Lững thững bước đi bên bờ sông buốt giá. Mắt tôi đã nhòe đi vì nước mắt, tôi đổ sụp xuống một chiếc ghế cạnh đó. Giờ này chắc anh đã về nhà rồi, nhưng đã đến đây rồi, tôi muốn ở lại và hét lên để giải tỏa những gì muốn nói như các nhân vật trong các bộ phim truyền hình vậy.




Lê bước đến cạnh con sông, tôi phát hiện hai bóng người đang tựa vào nhau. Vì ánh sáng ban đêm quá mập mờ cộng với nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn mà tôi không thể nhìn rõ bọn họ. Tôi quyết định trở về chỗ cũ và...nghe lén họ.




“Thời gian qua anh đã quá mệt mỏi” - giọng nam trầm cất lên, tai tôi như ù đi.




“Em biết, nhìn bộ dạng lúc này của anh cũng đã quá đủ để em đoán được. Nếu yêu không được thì đừng yêu nữa, sao anh lúc nào cũng cố chấp như thế?”




Yunho...!




“Anh cũng không biết nữa. Anh không đủ khả năng để điều khiển cảm xúc của mình nữa. Trái tim anh đau lắm em ạ. Sao yêu một người lại đau khổ thế này? Anh đã làm tổn thương cậu ấy, chính anh đã làm tổn thương Jaejoong!” - anh khóc!




...





“Tại sao em ra đi?”




“Vì em cũng mệt mỏi, như anh vậy. Nhưng em đã quay lại. Nếu anh cần, em sẽ thay thế người đó mang lại hạnh phúc cho anh” - cô gái ấy lại gần và đặt tay lên ngực anh.




...




“Tim anh vẫn đập mạnh như ngày nào. Không cần nói, em cũng biết anh còn yêu em phải không?”




Anh không đáp. Nước mắt rơi.





Hôn! Cô ta hôn anh. Anh cũng không phản ứng. Khung cảnh trước mắt tôi trở nên nhạt nhòa, mờ dần...mờ dần...mờ dần....và tan biến!




Lệ chảy dài

Cõi lòng tan vỡ





======End Chap 1===============




From Kang hâm: Những chuyện hấp dẫn còn ở phía sau. Vì fic viết ngược dòng thời gian nên mọi người đừng cố đoán, hãy thả hồn theo fic và hãy cảm nhận thật rõ từng fic, từng chap mới có thể hiểu được ẩn í đằng sau nó.



Pê ét: Hôm nay, một ngày nắng đẹp, nắng trải dài trên mọi nẻo đường, nắng chiếu rọi mọi ngóc ngách trong căn nhà nhỏ. Nhưng nắng không thể soi sáng một góc tối không hề biết ánh sáng là gì!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét